Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau đại loại là thế này…
Tác giả: Bạch Thủy Chử Kê Đản
Người dịch: Phong
Phần 7:
Tới công ty anh ta hỏi tôi: “Vẫn là chín giờ?”.
Tôi không dám nửa đêm canh ba gặp anh ta nữa nên vội nói: “Không cần, năm giờ là được rồi”.
Anh ta cười và lái xe vụt đi.
Tôi cảm thấy bản thân mình thực sự ngu hết thuốc chữa, làm sao phải tỏ vẻ sốt sắng chờ đợi thế chứ, trong mắt anh ta tôi vẫn là vợ chưa cưới của người khác cơ mà. Thế mà còn khao khát hẹn hò với tên dâm phu.
Ngốc là một chữ, tôi chỉ nói một lần!!!
Lần sau nhất phải từ từ xử lý tốt các đoạn đối thoại của chúng tôi. Thể hiện phong cách của một cô gái hiện đại thời nay, thay đổi hình tượng khá thất bại gần đây của tôi.
Tôi là người có dung lượng não có hạn, một lần chỉ nhớ được 2-4 việc, đặc biệt là về mặt tình cảm. Với những việc cứ nghĩ là đau đầu hoặc những việc khiến tôi không thoải mái về tâm lý thì tôi ngủ một giấc những việc đó sẽ có ý hoặc vô ý thức bị lãng quên.
Sau một ngày bận rộn và những lời khiển trách của sếp, lúc tan ca cơ bản tôi đã quên hết chuyện không vui tối qua. Buổi trưa mới biết mẹ tôi mang cho tôi một bát canh cá. Chắc là thấy tôi “gặp gỡ khách hàng” đến 1h giờ đêm nên có ý muốn bồi bổ cho tôi. Thật xấu hổ với sự tín nhiệm của mẹ tôi. Tự đáy lòng tôi đã tha thứ cho mẹ tôi chuyện mẹ ném vỡ điện thoại của tôi sáng nay.
Nhắc tới điện thoại, buổi trưa tôi rảnh rỗi ngồi nghịch điện thoại của anh ta, có cảm giác vụng trộm, thực sự không hay lắm, nhưng tôi không nén được. Thực sự những thứ còn lưu lại trên máy tính cũng không nhiều, đều ở trên sim hết rồi. Nhưng tôi vẫn phát hiện ra một tin nhắn đáng nghi.
”Nhất định phải đợi anh”. Nhìn thời gian tôi đoán là lúc anh ta ở Seattle, thế nhưng không gửi đi.
Sau này tôi mới biết là anh ta định gửi cho tôi, nhưng lúc đó anh ta không biết lập trường của mình thế nào, nên cũng không gửi nữa.
Sắp tới giờ tan ca, tôi dùng ba phút để sửa sang lại bản thân, chải lại cái đầu, dặm thêm ít phấn, sau đó dùng hai bảy phút để suy nghĩ xem có nên tháo chiếc nhẫn ra không.
Tháo xuống, có nghĩa là tôi chột dạ, giống như một tên trộm. Hơn nữa bản thân tôi chẳng có gì sai.
Không tháo ra, tôi lại sợ khiến anh ta tức giận, hủy hoại nhân tính.
Với cá tính của tôi thì tuyệt đối sẽ không mở miệng giải thích: “Cái nhẫn này là mẹ tôi tặng, tôi tuyệt đối không có người đàn ông khác, anh nhất định phải tin tôi…”.
Cho dù tôi có người đàn ông khác thì liên quan gì đến anh ta, anh ta có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sống của tôi, có quyền gì coi thường tôi, có quyền gì yêu cầu tôi đeo cái này không đeo cái kia.
Càng nghĩ tôi càng tức, còn chưa gặp mặt mà tôi đã như chú gà chọi chuẩn bị sẵn sang chiến đấu rồi. Tôi lục tung đồ, rồi tìm đồng nghiệp, kiếm thêm ba cái nhẫn nữa, tất cả bốn cái, đeo hết lên.
Tôi không hề ý thức được bản thân mình đã hoàn toàn mất đi lý trí. Quyết tâm buổi sáng đã bị suy nghĩ mới đẩy ra khỏi bộ não.
Tôi cảm thấy mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt, chỉ đợi anh ta tới đón tôi, hôm nay anh ta còn gây sự với tôi thì tôi sẽ sống chết với anh ta.
Năm giờ, điện thoại tôi reo.
Tôi đang đợi anh đấy! Tôi cầm điện thoại và nói: “Alo, ai đó?”.
Anh ta đáp: “Tôi, ở dưới tầng. Mười phút nữa có xuống được không?”.
Khẩu khí gì thế, giống y như giáo quan trong trại cải tạo. Không tính toán mấy cái đó, tôi chỉ muốn cho anh ta nhìn thấy nhẫn của tôi rồi nói tiếp, mau chóng xuống dưới thôi.
Đến bây giờ tôi cũng không hiểu lúc đó tôi định chứng minh điều gì cho anh nữa. Điển hình là đầu óc đã bị nước ngập não rồi.
Xuống dưới lầu, từ xa đã thấy anh ta anh ta thừ người ra đứng dựa bên xe hút thuốc, tôi đi tới trước anh ta mà anh ta cũng không phát hiện ra, tôi đi ra bên và đứng nhìn, anh ta chau mày, trong đôi mắt không có tiêu điểm, dùng một ngón tay ấn nhẹ huyệt thái dương.
Tự nhiên tôi có cảm giác vô cùng lạ lùng, cảm thấy trên đôi vai người đàn ông trước mắt phải gánh vác một trọng trách rất nặng, nhưng tôi chẳng thể chia sẻ được điều gì. Tôi cảm thấy anh ta rất đáng thương, cũng rất hối hận. Hơn nữa, anh ta cũng không nên hút thuốc, không có lợi cho sức khỏe.
Anh ta quay đầu sang thấy tôi, vô cùng vui vẻ và nói: “Nhanh thế,” sau đó vội tắt thuốc.
“A”, giọng anh ta đầy mùi thuốc, tôi nói: “Anh hút thuốc”.
Anh ta cười và đáp: “Thỉnh thoảng”.
Trong xe tôi cố gắng tỏ vẻ ngoan ngoãn một chút, không muốn anh ta phải bận tâm nhiều.
Muốn chỉ bảo anh ta mấy chuyện, kiểu như có chuyện gì thì phải nghĩ thoáng ra, đưa mắt liếc anh ta ngậm chặt miệng, tôi cũng không dám mở miệng.
Cả đoạn đường anh ta không nói gì.
Anh ta lái thẳng xe ra ngoài bờ biển, cứ tới đây là tôi lại hồi hộp. May là hôm nay trời chưa tối, xung quanh cũng có vài người đi bộ.
Anh ta lấy trong túi sau xe ra và đưa điện thoại cho tôi và nói: “Không dùng được nữa rồi, cứ dùng của tôi đi”.
Hả? Tôi bị đả kích nặng nề. Sao lại thế được? Tôi vội đón lấy di thể cái điện thoại và vô tình lộ ra hết bàn tay đầy nhẫn của tôi.
Anh ta túm chặt tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt trách móc: “Đây là ý gì?”.
Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật ấu trĩ và buồn cười, huống hồ đến cực điểm rồi, đeo cả một bàn tay đầy nhẫn có thể chứng minh sự tôn nghiêm và lập trường của mình sao?
Tôi cúi đầu đáp: “Tôi cũng không biết”.
Anh ta nhìn ra biển lớn mênh mông và mờ mịt, (Biển mùa đông luôn thế),.
Không nhìn tôi, dường như anh ta đang nói với bản thân mình.
“Sáng sớm mai tôi phải đi sớm, phải đi Mỹ một chuyến, ít nhất là mười ngày”.
“Tôi thật sự không dứt ra được”.
“Tôi biết theo đuổi con gái chẳng ai như tôi, nên dành nhiều thời gian ở bên em, ở cạnh em, để em hiểu tôi, nuôi dưỡng tình cảm, tôi định cuối tháng về sẽ nói chuyện với em, không ngờ…”.
“Gái ngoan không phải suy nghĩ chuyện lấy chồng. Thế này cũng không có đạo đức lắm, nhưng dù sao em cũng chưa kết hôn, nếu tôi còn cơ hội, tôi…”.
“Tôi, nếu tôi cứ bước qua em thế này, tôi…”.
“Lần này tôi thực sự không muốn, cũng không nỡ từ bỏ”.
“Tôi không cần biết bây giờ em thế nào, nhưng lần này trước khi đi tôi muốn biết thái độ của em, nếu không tôi không thể đi công tác được”.
“Tôi, tôi… không muốn bỏ lỡ em”.
21.04.2011 lúc 6:14 Chiều
Yahooo… Anh de thuong ghe
21.04.2011 lúc 6:24 Chiều
hay quá aaaaaaaaaaaa!!!!! đoạn cuối cảm động quá đi mất :((
21.04.2011 lúc 6:56 Chiều
thanks bạn
21.04.2011 lúc 7:27 Chiều
ôj anh ôj 😦 ước j có ng` như anh
cám ơn bạn
21.04.2011 lúc 7:46 Chiều
cảm động như thế này mà chap sau bạn ấy ko nhận lời là mình hận >0<!!!!
21.04.2011 lúc 7:59 Chiều
bạn Phong cắt chap đúng đoạn gay cấn nhá!!! ><
21.04.2011 lúc 7:54 Chiều
thanks ss.
21.04.2011 lúc 8:20 Chiều
à.. ừm.. mình có thắc mắc nhỏ thôi nhé, câu này “Lần này tôi thực sự không muốn, cũng không lỡ từ bỏ”, là không lỡ hay không nỡ nhỉ??
21.04.2011 lúc 9:14 Chiều
theo mình là “không nỡ”
21.04.2011 lúc 9:15 Chiều
thanks bạn.
21.04.2011 lúc 9:22 Chiều
a gap nhau co vai lan ma chang nc dk nhiu ma anh da iu chi the rui ha hiiii
21.04.2011 lúc 9:32 Chiều
Thanks ban Phong nhieu!
21.04.2011 lúc 10:44 Chiều
có anh nào nói với mình thế này thì gật đầu cái rụp.
mà vẫn chưa có tên anh chị ấy nhỉ?
21.04.2011 lúc 10:50 Chiều
truyện này không có tên nhân vật đâu leehom à 🙂 chỉ là một mối tình của một cô nào đó vs một anh nào đó thôi
21.04.2011 lúc 11:05 Chiều
Hô, cái anh nào đó này thật là kì lạ,gặp người ta có mấy lần mà coi nguời ta như người tri kỉ suốt đời rồi
Tự dưng ngẩn ngơ suy nghĩ ‘rùa vàng’ từ trên trời rơi xuống kiểu này, lại nhất nhất yêu chị nào đó như thế này, thì chắc chị nào đó này giống ex của anh nào đó rùi
*nhìn lên trên* ôi lảm nhảm=]] có j chủ nhà lượng thứ nhé:))
21.04.2011 lúc 11:14 Chiều
huhu. em ghen tị, em ghen tị. em phải tìm người yêu gấp, em phải đi xem mắt. huhu.em cũng mún có người yêu.
21.04.2011 lúc 11:18 Chiều
thanks
21.04.2011 lúc 11:24 Chiều
truyen qua de thuong,doc toi nhung doan quan trong ma minh xuc dong ghe, cam on ban nhieu, da dich 1 truyen hay nhu vay.
21.04.2011 lúc 11:32 Chiều
truyện nhẹ nhàng nhưng hấp dẫn quá đi mất :X:X:X:X Ước gì mình được như cô ấy :))
21.04.2011 lúc 11:37 Chiều
thanks ss nhiu ^^ ss cat dung khuc hay ^^
22.04.2011 lúc 12:39 Sáng
thanks
22.04.2011 lúc 12:43 Sáng
ui, tim đập thình thịch đoạn cuối, hỏng ùi:((
22.04.2011 lúc 1:35 Chiều
thanks, mình thích hình nền trang của bạn quá, bạn kiếm ở đâu thế
22.04.2011 lúc 1:36 Chiều
mình tìm trên baidu ban ah 😀
22.04.2011 lúc 3:34 Chiều
ui ui, anh ý tỏ thái độ rồi kìa,nếu như cô ý mà ko chấp nhận anh ý thì tớ hận nữ chính, hận tác giả, hận luôn cả bạn Phong
22.04.2011 lúc 3:39 Chiều
hận bạn Phong bạn ko hêm post phần 8 nữa nhá :d
22.04.2011 lúc 4:07 Chiều
Ôi, phần này đọc thấy run tim thay cho anh nam chính. Hay quá. Thanks Phong.
Bạn là Phong, có phải là ngọn gió đông ngang ngược không?
22.04.2011 lúc 4:43 Chiều
mình là Phong, lá phong :d bạn không thấy nhà bạn phong lá bay lả tả đó à 😀
xem phần về tôi đi :d
26.04.2011 lúc 8:24 Chiều
tks ~!
27.04.2011 lúc 3:27 Chiều
”Nhất định phải đợi anh” =)) dễ thương quá xD